Thực sự tôi nghĩ không phải thêm gì nhiều vào những sách khác tôi đã viết theo lệnh đức vâng lời. Tôi sợ tôi hay lặp lại, vì tôi viết một cách máy móc như những con chim tập nói, chúng chẳng biết gì ngoài những câu người ta dạy cho chúng và những gì chúng nghe được. Nếu Chúa muốn cho tôi nói thêm điều gì, Người sẽ linh ứng cho tôi, hay sẽ nhắc cho tôi nhớ những gì tôi đã viết ở những sách khác. Vì trí nhớ của tôi rất kém nên tôi sẽ sung sướng nếu có thể ghi lại ít điều mà người ta cho là trình bày khéo (ở những cơ hội khác) để khỏi bị thất lạc thì tôi sẽ được hoàn toàn mãn nguyện. Còn nếu Chúa không ban cho tôi ơn này, và sách của tôi chẳng đem lại lợi ích gì cho ai, thì ít ra khi bằng lòng chịu mệt mỏi và thêm đau đầu, tôi cũng lập được chút công nghiệp vì đã vâng lời.
Vậy hôm nay, Lễ Chúa Ba Ngôi Chí Thánh năm 1577, tôi bắt đầu thực hiện nghĩa vụ của tôi trong Tu viện Thánh Giuse núi Cát Minh tại Tolêđô, nơi tôi đang ở. Về tất cả những gì tôi sẽ viết, tôi hoàn toàn tuân theo sự phán quyết của những vị đã truyền cho tôi viết, các ngài là những nhân vật thông thái. Nếu tôi đề ra điều gì không phù hợp với giáo huấn của Hội Thánh Công Giáo Rôma thì đó là vì tôi dốt chứ không phải vì muốn đi ra ngoài đường lối của Hội Thánh. Đó là điều chắc chắn, vì nhờ ơn Chúa, tôi đang tùng phục Hội Thánh cũng như tôi đã luôn tùng phục và cũng sẽ mãi mãi tùng phục. Chúc tụng và tôn vinh Chúa đến muôn đời. Amen.
Vị đã truyền cho tôi viết bảo tôi rằng chị em trong các đan viện Đức Mẹ núi Cát Minh cần được ai giải thích cho những khó khăn liên quan đến việc nguyện gẫm, và (theo Ngài), nữ giới sẽ dễ hiểu ngôn ngữ của nhau hơn, và vì lòng yêu mến họ dành cho tôi, thì những gì tôi nói có thể đặc biệt hữu ích cho họ. Do đó, ngài nghĩ rằng, nếu tôi trình bày minh bạch, thì những trang viết này sẽ có phần quan trọng đối với họ. Và, cũng vì thế, tôi viết là...